Đi vào thì không có lối ra, khi rẽ xe vào thì không biết,
nghĩ là đi ra, nhưng khi dừng ngay bức tường chắn ngang, nếu đi honda một mình thì
thốt: Trời ơi!
Xe nhiều người thì mỗi người sẽ theo thói quen phản ứng
riêng mà thốt!
Nếu là đi lạc, thì không có gì rắc rối lắm, chỉ lui xe ra.
Nếu xe đang đưa người đến chuyến bay sắp cất cánh thì tình
hình sẽ nan giải và rối ren hơn.
Nếu người đang bị truy đuổi thì, hết đường!
Cảnh đời là thế, cảnh tâm cũng không khác!
Chạm đến ngõ cụt trong tâm, không còn biết suy nghĩ sao để lui ra, hết cách giải quyết.
Đang đau khổ vì ai đó, đang mất quyền lợi đang nắm giữ, đang bị đưa ra điều
kiện chọn lựa…
Mọi thứ phải chuẩn bị từ lúc chưa đến trường thi chứ đến
trường thi mới hỏi cách giải bài tập, thì biết nói sao!
Đôi khi đành phải thi rớt một kỳ, để về chuẩn bị kỳ thì
khác.
Nhưng có một đáp án tức thời, không biết theo đó vượt qua nổi
không.
Đó là những biến động đau khổ chỉ vì chúng ta không biết đó
chỉ là vọng động của riêng mình! Người ngoài chỉ an ủi. Còn chính mình phải đủ
sức bớt nuôi dưỡng tư tưởng đau khổ
đó. Vì đã quen nuôi tư tưởng, như chiếc xe đang chạy nhanh muốn ngừng lại ngay,
thì hơi khó cho tài xế.
Mọi đau thương của quá khứ đã qua, nhưng tâm tức giận của
chúng ta còn nên việc đó vẫn còn. Sự tổn thương tự ái chưa được đền bù, nên
chính chúng ta giữ rịt nỗi thương đau đó, cho đến khi được đền bù – đôi khi chỉ
là một lời xin lỗi- nhưng tiếc thay bên kia đang quy lỗi cho chúng ta, thì cơ
hội giảm đau thương của chúng ta không có.
Bậc thầy đã nhìn thấu đáo sự việc, nên chỉ cho chúng ta biết
rằng, đó chỉ là vọng động của tâm, dừng vọng động đó, mới biết đất trời vẫn
thênh thang - con đường an bình cho tâm thức của mỗi người.