Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Cuối năm tính sổ


1- Có bản nhạc hát rằng: Cuối năm ngồi tính lại sổ đời...
Mỗi người có một cách tính sổ.

2- Bạn cười bảo, tính ra mình chỉ có một lỗi duy nhất là không bao giờ nhận ra lỗi mình!

3- Hóa ra đó là điều khó nhất. Ừ nhỉ mọi người đều thấy đương sự đang phạm lỗi, chỉ đương sự thì không hề biết!

4- Vậy không biết có cách nào nhận ra lỗi mình không nhỉ, để cuối năm có tính lại sổ đời, may ra không phải thở dài mà rằng: Chỉ có một lỗi duy nhất là không nhận ra lỗi mình. Chỉ vì một lỗi đó mà mãi mãi chìm trong những buồn khổ, đôi khi lẽ ra tránh được, nếu biết rằng đó là lỗi mình!

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Cà phê và đời

tranh Bửu Chỉ

Cà phê như mối tương giao của chúng ta.

Khi mới quen như từng giọt cà phê nhỏ từng giọt, từng giọt từng ngày mới có ly cà phê như tình bạn đã có. Cái xa lạ của vị đắng, nhưng có chút sữa hay đường theo ý thích. Ly cà phê vừa uống, có chút ngọt của yêu mến, vừa có hương vị của thông cảm và có chút đắng của giận hờn trách móc. 

Rồi ly cà phê cạn, hương vị còn trong tâm, tưởng như nhạt dần theo thời gian.

Rồi lại chăm chút từng ngày để có một ly cà phê mới - một đời mới, nhưng thói quen của hương vị sẽ còn trong tâm, nên chúng ta chọn hiệu cà phê như gặp sự tương ứng với tâm và đó là người bạn ta thân.

Thế đó cho những chữ tình.

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Tháng mười hai


Tháng cuối cùng của lịch 12 tờ. Cũng sẽ được hí hoáy ghi chú cho công việc như mười một tờ lịch trước.

Công việc và công việc, từng tờ lịch được lật qua, cho đến khi thấy tờ cuối cùng, một chút bàng hoàng, bảo nhau: Sắp hết năm rồi, nhanh quá!

Rồi chuẩn bị cho một lịch mới, quên cảm giác bâng khuâng này. Mọi thứ như lớp bụi thời gian phủ lấp, những gì xưa cũ tạm chôn vùi đâu đó, chờ đem theo đâu đó.

Tôi chọn tờ lịch vui tươi này, có một màu xanh của rừng thông! Một màu đỏ của gói quà. Một  nhánh thông xanh nhắc rằng dù tuyết lạnh có chôn vùi, khi tuyết tan thông vẫn xanh giữa trời. 

Dù có nhiều thứ che lấp, những buồn vui choáng hết tâm, nhưng tâm vẫn đó, trong sáng như chưa từng già cỗi. Năm tháng có qua đi, tóc xanh rồi bạc, vẫn đó - cái không theo năm tháng mà phai tàn.

Và cái bàng hoàng của tờ lịch cuối cùng lại là một nhắc nhở thân thiết.