Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

Bằng chứng!


1- Như đám mây tôi đã chụp để lại, dù bây giờ khung trời đó đã chẳng còn đám mây này. Nhưng còn đó để chứng minh điều gì khi cần!

2- Tôi thường nhắc bạn cẩn thận trong điện thoại và nhất là tin nhắn. Bởi thời hiện đại này, một tin nhắn giữa mình và ai đó sẽ được chụp lại và gởi cho ai đó, chưa kể được gởi trên trang face nào đó. Lời trao đổi qua điện thoại có lúc sẽ bị ai cố ý thu âm để làm bằng chứng.

3- Và biết bao chuyện kẻ khóc người cười qua tin nhắn vô tâm vô tình hay có tâm có tình gì đó.

4- Dẫn lời người khác để bào chữa lỗi của mình, là một điều thật "khó thấy", chứ nói gì đến "khó sửa".

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

Bài học đắt giá!


1- Khi cho rằng bài học mình học đắt giá, có nghĩa là thâm tâm trách móc người cho mình bài học đó, và mình phải trả giá đắt. Cũng có nghĩa là chẳng học gì nhiều, vì mải lo tiếc giá đang trả.

2- Chẳng có bài học nào giống bài học nào, chỉ khi nào học chính tâm mình, khám phá những dấy động trong tâm, mới thấy rõ quanh quẩn chỉ để xác nhận rằng mình đúng, mà thôi.

3- Có lẽ chính vậy, chúng ta gọi là học từ đời này sang đời khác, chỉ vì thật sự không học. Bài học nào giá cũng không đắt, nó luôn tương xứng với những gì ta nhận được. Nhưng chúng ta vì luôn thấy "cho rất nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu" nên đời cứ quanh quẩn mãi với giá phải trả. Mà  có bao giờ nhận ra những gì mình nhận được luôn nhiều hơn những gì mình cho ra.

4- Vậy thì có lẽ giá không đắt.




Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

Người trong tranh

ca

Nhìn thấy bức tranh này, giống hệt tư tưởng của chúng ta, mọi thứ tuy còn đang trong suy nghĩ mà nổi cộm lên như thật, như có thể chạm vào được. 

Chẳng hạn, đang nghĩ tới ai thì như là họ đang trước mắt mình! Khi chúng ta nhớ lại điều gì, thì những điều đó tuy đã qua rồi, nhưng hiển hiện như thật, nên chúng ta mới nổi nóng khi nhớ lại chuyện cũ, hoặc buồn vui với con cá đang như lội qua lại trên mảnh giấy. 

Bây giờ là Giáng Kiều trong tranh bước ra, đang nói chuyện với chúng ta, và cảm xúc của chúng ta y hệt như thật. Chính vậy, các bậc đạo sư hay nói, khổ chồng thêm một lớp khổ. 

Sự rõ biết nó chỉ là cái bóng, và chúng ta không để con cá rời khỏi mảnh giấy, lội tung tăng trước mặt, hay nàng Giáng Kiều bước ra khỏi tranh. Thì dòng nghiệp lực mới dần nhẹ.