Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

Chuyện hồ nước!

1- Xin trân trọng giới thiệu tác phẩm "Nhà giả kim"
2- Đọc lời giới thiệu cũng đủ giật mình, hóa ra chúng ta có thể nhận rõ mình qua người khác. Nhưng khi gặp ai đó, tâm bận nhìn họ, bận phê phán mà quên rằng nhờ họ mình nhận rõ tâm giao động của mình.
Lời giới thiệu thế này: 

 Mở ra đọc, ông thấy có một câu chuyện về hoa thủy tiên của Oscar Wilde. Dĩ nhiên, ông không lạ gì truyền thuyết về chàng Narziss xinh trai, ngày ngày soi mặt trên hồ nước để tự chiêm ngưỡng sắc đẹp của mình. Chàng say mê chính mình đến nỗi một ngày kia nghiêng quá đà, ngã xuống hồ và chết đuối. Thế là từ nơi đó mọc lên một bông hoa đẹp, mang tên chàng Narziss nọ. Nhưng Oscar Wilde không kết thúc câu chuyện như thế mà kể rằng sau khi chàng chết, những nàng tiên trong rừng hiện ra, thấy hồ nước ngọt kia giờ đã biến thành một đầm lầy mặn vì nước mắt.
“Vì sao em khóc ?” – các nàng tiên hỏi.
“Vì em thương tiếc chàng Narziss”, hồ nước đáp.
“Phải rồi. Các chị chẳng ngạc nhiên tí nào. Và tuy tất cả chúng ta đều theo đuổi chàng nhưng chỉ mình em được chiêm ngưỡng sắc đẹp tuyệt vời ấy”.
“Chàng xinh trai đến thế ư ?”, hồ nước ngơ ngác hỏi.
“Còn ai biết điều này rõ hơn là em chứ ?” – các nàng tiên ngạc nhiên – “ngày nào mà chàng chẳng cúi người soi mình trên mặt hồ”.
Nghe thế, hồ nước im lặng hồi lâu rồi mới đáp: “Đúng là em khóc chàng Narziss, nhưng em chưa bao giờ để ý rằng chàng đẹp trai đến thế. Em khóc chàng vì mỗi lần chàng soi người trên mặt hồ thì em mới thấy được sắc đẹp của chính em hiện lên rõ trong đôi mắt chàng”.

Qua mẩu chuyện này, dường như mình là hồ nước kia, nhưng lại không như hồ nước kia. Hồ nước thấy chính nó, còn mình thì thấy ai kia!
Nhờ người chung quanh mà mình nhìn ra chính mình! Nhưng rất tiếc chúng ta chỉ thường thấy họ, mà không thấy tâm tư của mình khi nhìn thấy họ. Những giận hờn, bực tức... ở trong mình, rõ ràng nhờ họ mình mới biết mình, nhưng chúng ta thì cứ luôn trách người chung quanh. Trong khi chính họ giúp cho mình soi lại mình.
Cho nên ở những nơi mình không thấy rõ tâm của mình, mình mới thấy an ổn. Có lẽ chính vậy, chỉ mong người bên kia thay đổi cho mình an ổn, hễ có chút sóng gió đành đào tẩu mà thôi. Nên từ kiếp này qua kiếp kia là vậy!