Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015

Đối thủ



1- Chờ xe, thấy tờ Tuổi Trẻ trước mặt, cầm đọc vu vơ không định hướng. Tình cờ đọc dòng chữ trong bài "Tam giác", Đời thật buồn cười, hai kẻ cùng yêu thương một người lại trở thành đối thủ nhau.
Đó là lời của một kẻ thất bại. Đọc tiếp đến cuối truyện chỉ hơn ngàn chữ, thì thấy người chiến thắng nói: Ừ nhỉ, tại sao hai kẻ cùng yêu thương một người lại trở thành đối thủ nhau được cơ chứ.

2- Câu hỏi rất khó trả lời.

3- Bạn nói: Thật ra, mọi thứ hễ nhắm cùng đích đến thì thường là đối thủ, chẳng hạn chơi cờ, đua xe, trường chuyên...
- Nhưng con người thì khác chứ.

- Nhờ có con người, mình mới hiểu tại sao. Chỉ vì mình chỉ yêu thương chính mình, và người bạn đó chỉ là cái bóng. Nếu theo ý mình thì được, khác ý mình thì không xong. Mình ít khi hay hiếm khi vì niềm vui của họ, mà chỉ vui khi họ theo ý mình.

4- Nhưng theo truyện viết thì khi thốt được vậy, đã bắt đầu có thay đổi.
Bạn cười nói tiếp: Ừ, chỉ khi nào vui được với niềm vui của người, thì mọi chuyện mới thay đổi. Tuy không dễ, nhưng làm được đấy. Đừng lý luận lý do này kia, đây chỉ nói nhìn cho ra tâm phức tạp của chính mình thôi, chứ cảnh đời nói không cùng đâu.

5- Gấp tờ báo lại, cơn mưa rất tình cờ đổ xuống sau một tuần nóng bức. Bạn cũng lặng thinh nhìn những giọt mưa lớn dần, và đường tràn ngập nước.

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

Đại hồ cầm


1- Bạn hỏi khi thấy tôi quan tâm đến những bức tranh về Đại hồ cầm.

2- Có nhiều ý, nhất là từ lúc xem phim những chuyến khởi hành (departures) của Nhật. Khi thấy nhân vật chính trong phim từ bỏ giấc mơ về chiếc đàn cello- một giấc mơ lớn trong đời mà từ bỏ, khi chọn một công việc, không được mọi người tôn trọng.

3- Rồi cũng đôi khi nhìn chiếc đàn như muốn che khuất người cầm nó. Người điều khiển như ẩn mình sau chiếc đàn đó. Chỉ còn tiếng đàn giữa hư không. Dường như chính chiếc đàn tự phát ra âm thanh đó.

4- Rất mơ hồ và không có câu trả lời chính xác, và đôi lúc trong đời có những điều, người ta chưa biết trả lời sao, câu trả lời dường như còn đâu đó, chưa đủ để thành lời.

Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2015

Tâm thong dong



1- Chúng ta hay than thở, góp ý hoài mà người đó chẳng sửa đổi gì được.

2- Thật ra mỗi người đều có sửa đổi, và người đó sửa đổi họ theo ý của họ, chứ không phải ý của mình.

3- Nhưng nếu một ai đó luôn sửa theo sự góp ý của bạn thì cũng… khoan mừng. Chỉ vì ngay lúc đó người đó đang tuân phục bạn, một ngày nào đó, họ thần phục người khác họ lại sẽ sửa đổi theo ý người kia.

4- Để ý lại tâm mình, rằng chính mình vội vàng sửa đổi điều gì đó khi có người góp ý, thì người đó, rõ ràng mình đã có ý thần phục.

5-
Hiểu như vậy cũng đã đỡ khổ, khi thấy ai đó, trước luôn sửa đổi điều này điều kia theo sự góp ý của mình, nay thì không thế nữa.
Hiểu như vậy cũng đỡ khổ, khi thấy mình góp ý ai, họ không hề sửa. Vì biết họ chỉ sửa họ theo ý họ và ý người họ thần phục mà thôi.

Nhưng "quan trọng" nhất là mình cứ lo thay đổi ai đó, mà quên rằng, mình đánh mất mình bởi sự người nghe lời hay không nghe lời mình! 

Thôi thì đỡ than van về ai đó, tâm đỡ vướng những hình ảnh khiến mình bực bội. Thong dong mà tu tập, tu tập để thong dong trong tâm!