Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016

Đôi điều không nói

Góc đời Bietsao

Bạn hỏi: Trên đời có ai hoàn toàn nói thật với ai không nhỉ.
Có lẽ bạn đang buồn khi bất ngờ biết rằng mình đang bị người sống cạnh giấu che đôi điều.

Có lẽ ai cũng bị bất ngờ như thế với một ai đó. Nhưng sau dần dà hiểu ra, người khác có giấu mình đôi điều, chỉ bởi chính mình không chấp nhận những điều đó, nói ra phiền đôi bên, không nói để giữ chừng mực mối tương giao.

Có những việc rất đơn giản đến buồn cười, nghe em kể, mấy đứa đều thích ăn bún, nhưng bà ngoại không bao giờ cho phép mua, vì nghe nói có chất hóa học gì đó. Thế là hôm ngoại về quê, cả bọn mua ngay bún ăn cả ngày! Dĩ nhiên chị em dặn nhau phải giấu ngoại!

Chuyện nhỏ, thì chuyện lớn cũng tương tự vậy.

- Không làm sao khác hơn à?

- Khác là với chính tâm mình trước, khi gặp cảnh vậy thì biết, mình có lẽ hơi khó khăn, bắt người theo ý mình quá, bởi ý mình tốt hơn của họ. Nên họ phải giấu để làm theo ý tốt của họ!

Từ chuyện đơn giản như vậy, mà hiểu rõ tâm mình, may ra người sống cạnh cảm thấy được thông cảm, chia sẻ và họ có thể nói những điều nặng lòng lâu nay mà chưa dám nói với mình.

Chính mình không vượt qua được nỗi bực dọc trong tâm khi nghe những chuyện trái ý là nguyên nhân đầu tiên khiến người bên cạnh phải quanh co.

Thì cứ nhìn tâm đùng đùng của mình khi nghe nhắc tên ai đó, chuyện gì đó, vật gì đó, cảnh nào đó… làm sao có thể không bị người khuất lấp được bạn nhỉ.


Đôi khi người bên cạnh muốn làm bạn yên lòng mà xảy ra cớ sự, khiến bạn đang buồn bực đấy.

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

"Sốc"... nhẹ

sốc
  Góc đời

Chị kể về đôi việc bị “sốc” trong cuộc sống. Rồi kết luận, có lẽ ai cũng ít lần bị sốc như thế.

Niềm tin sụp đổ và sự buồn bã vẫn đọng lại trong tim, bởi những người chị quá đặt hy vọng, như con cái chẳng hạn, rồi đến bạn bè thân… Vì niềm tin quá cao, chị nói vậy.

Đối với người sống gần thì cấp độ sốc nhiều hơn, bởi lúc nào cũng “không ngờ”, “không dè”…

Ngẫm nghĩ lại những nỗi sốc trong đời mình, thấu đáo mà nói rằng sốc vì không ngờ họ “không giống như mình nghĩ”. Ban đầu sức mạnh của việc sốc có thể làm người bị sốc choáng váng rồi suy sụp nếu niềm tin gần như tuyệt đối về ai đó. Nhưng rồi khi hiểu ra rằng, mình muốn người đó như mình nghĩ, mà họ không như thế. Nhất là con cái trong nhà, thứ đến là nhân viên thân tín lâu năm…

Để tránh cái sốc quá nặng, chắc là phải tự để ý tâm mình trước, gọi là để ý lại, nếu cuộc đời đã trải qua nhiều lần sốc. Nhìn ra sự ước muốn người hoàn chỉnh, muốn người vững vàng theo như ý của mình, khi nào ngay lúc choáng váng mà chợt nhớ như thế, may ra cơn sốc dịu dần, và mình tránh được những nguy hiểm cho thân tâm.

Sự chữa trị lành hẳn cần thời gian, để càng lúc càng nhận sâu rằng mọi điều gập ghềnh chính từ tâm gập ghềnh của mình. Chữa lành tâm mình trước, mới ổn định được việc.

Chị bảo, đó là người thân của mình nên thật khó qua.

Nếu dễ dàng, thì cuộc đời đâu có quá nhiều bậc thầy, quá nhiều phương thuốc để chữa lành những vết thương trong đời.

Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2016

có thay đổi gì không


Bạn đọc bài "Khi bị so sánh", hỏi tôi gặp trường hợp vậy, nên nói gì và có thể thay đổi gì được không.

Tùy đối tượng và mọi việc đang diễn tiến đến đâu. Sự cho rằng mình là nhất, nên sức tổn thương khá cao. Nỗi đau muôn thuở của chúng ta là vậy.

Bước đầu chỉ là an ủi cho đương sự nguôi ngoai, rồi sau đó, nếu đương sự còn chịu nghe thì nói rõ thêm. Nếu đang là tình bạn thì có thể cho qua dễ dàng hơn một chút, nhưng nếu là gia đình thì mọi sự vượt qua khó khăn hơn.

Sự khăng khăng về đánh giá nhau, rất khó nói gì để có cái nhìn khác. Phải là thói quen không nuôi những tư tưởng một chiều đang xuống dốc, dừng lại được tư tưởng bi quan khư khư cho mình đúng, có cái nhìn để cứu vãn chứ không để đổ lỗi, mới mong gìn giữ lại được.

Bạn nói:
- Cũng khó đấy nhỉ, mình gặp nhiều cảnh đời, mà không nói gì được, vì họ nhất quyết rằng họ đúng. Cả hai đều cho rằng mình đúng, lỗi là bên kia mới ra cớ sự này. Dù rằng ai cũng biết rằng, lỗi là lỗi đôi bên, nhưng khi nói thì bên kia phải lỗi nặng hơn mới được. Nhưng có ai cứu vãn được tình cảnh không.

- Có nhiều chứ, đó là những ai có tâm cởi mở rộng lượng, những người có cái nhìn dễ cảm thông chia sẻ, tuy gặp cảnh đời như thế, họ có vẻ bình tĩnh giải quyết hơn, mình cũng gặp khá nhiều, xã hội tốt đẹp nhờ là vậy.



Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016

Một ngày xe buýt


1- Đi bốn chuyến xe buýt, một ngày với những mảnh đời.
Buổi sáng khi dừng xe, phụ tài là một cô gái, nên bác tài mở cửa xe, phụ đưa bà cụ xuống, nói với mọi người bà còn đổi một chuyến xe buýt nữa mới đến bệnh viện, cô con gái đem theo một ghế nhựa ngồi có lưng, để mẹ ngồi rồi lên xe đem giỏ đồ xuống, túi xách, bình thủy…
Khi ra quốc lộ, xe chạy quá nhanh, chiếc xe buýt khá cũ kỹ, tất cả mang một màu sắc của một chiếc khó có thể tồn tại thời buổi này. Xe chạy song song sát với những chiếc container dài ngoằng, rồi xe vượt lên băng qua một lúc ba làn đường - một điều ít khi thấy ở đâu. Qua mặt hết mấy xe tải, rồi xe băng lại qua ba làn xe để ghé vào lề đón khách.
Chân tình, tốt bụng và chạy xe liều lĩnh một cách đáng sợ.
Trên xe mọi người thản nhiên, cậu bé con được mẹ bế ngồi phía trên thỉnh thoảng quay xuống cười, nụ cười hồn nhiên, rồi cậu quay sang người ngồi cạnh nắm tay kêu bà bà. Sự hồn hiên của đứa bé, lan quanh, những người ngồi gần nhìn, cười, đưa tay cho cậu nắm.
Đến bến, thở phào. Hóa ra mình cũng sợ chết thái quá.

2- Con đường dằn xóc, xe lạng qua lách lại, người đi đường băng ngang chẳng cần nhìn kỹ, xe honda vô tư rẽ qua, khỏi cần đưa tay. Tài xế quen mắt tránh qua, quẹo lại. Ngồi ghế trước nhìn như cảnh xi-nê trong những phim đuổi bắt, mà một thời tuổi thơ mê say.
Đi hoài thành quen nhau, người ta chỉ nói cho xuống đâu đó, một tên tiệm tạp hóa, một tiệm thuốc tây… là xe ghé vào dễ dàng. Thay vì phải đi bộ đoạn đường xa mưa nắng, bác tài sẵn sàng giúp bằng cách đậu ngay chỗ khách cần.

3- Một phương tiện cho những người cần đi một đoạn đường dài, mà có thể đi mỗi ngày với số tiền rất khiêm tốn. Giờ tan trường, học sinh nhiều hơn. Đi xe buýt nhưng ai cũng có một điện thoại cầm tay… Thôi thì cũng mừng cho sự tiện lợi.

4- Chiều về mưa, đường kẹt xe, ngồi trên xe buýt coi vậy cũng đỡ hơn chạy honda trong mưa đấy chứ.
Phụ tài thấy xe bên đường quẹo gấp bèn lên tiếng nói với bác tài, chẳng biết nghe cằn nhằn thế nào, giọng chú to lên như phân trần. “Em không nói thì anh nói phụ xế như chú mày làm gì, thấy xe mà không nhắc, mà hễ em nói thì anh nói, giỏi thì lái xe đi”.

Câu này thì ở cảnh nào cũng nghe. Khi làm chung, nhắc thì nói dạy khôn, không nói, thì bảo sao thấy mà không nhắc!


Chẳng nhớ mình có từng nói vậy chưa, nếu có nói, xin nhớ mà chừa!

Thứ Hai, 11 tháng 7, 2016

Sống... không thật
















Em bảo em rất sợ sống gần những người sống không thật.
Nhưng những người đó, không hề biết rằng họ đang bị em quy tội “không thật”, họ vẫn cho rằng họ sống hết lòng, nhưng vẫn không hiểu sao…!
Cá tính mỗi người, rất là khó nói, và hình như cá tính của mình chỉ để người bên cạnh “hiểu” và thẩm định rồi nói cho mình nghe. Rồi phải nghe mình bào chữa, rằng mình không hề như thế.
May nhờ chúng ta cho rằng mình “nhìn thấu” tâm người kia, mới tự giật mình, hóa ra chính mình cũng khó mà “sống thật”. Nghĩ cho cùng, có ai là sống thật hoàn toàn đâu, kể cả những người cho rằng mình luôn nói thật, nhưng chỉ nói thẳng và thật về những lỗi lầm của người theo cái nhìn riêng của mình, vì sợ không được đồng ý, nên mình phải kể cho nhiều người để lấy đủ những lời đồng ý, xác nhận rằng mình nghĩ đúng.
Còn chính mình thì biết bao nhiều điều “không thể nói thật”.
Qua câu hỏi của em, có lẽ em và tôi đều tự nghĩ lại, những điều mà lâu nay luôn buộc tội cho người chung quanh mà chưa một lần thấy rằng, những lời buộc tội người, dường như buộc tội chính mình, mà không biết!

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2016

Còn đọng dư âm


Sau một cơn bệnh- dù là bệnh gì, cảm giác uể oải còn vương lại. Sau cơn bệnh, chưa thể khỏe ngay. Và sau nỗi buồn đã tác động mạnh vào tâm, cũng khó mà tan hết, không còn chút dư âm trong tâm.

Bạn nói: Chuyện này thường mà, đâu có gì lạ.

Lạ ở chỗ mình không chấp nhận như vậy. Cơn bệnh có thể qua nhanh, chuyện phiền có thể đã hết, nhưng sự mệt mỏi sau cơn bệnh, nỗi lẩn quẩn về chuyện còn trong tâm, mình không chấp nhận, mới luôn than van. Không nhận ra rằng mọi thứ đã qua hết, đáng mừng biết bao! Còn chút dư âm, có thể dễ chịu hơn đang trong cơn bệnh, đang trong cơn phiền chứ.

Bạn im lặng một chút, rồi nói: Lúc nào cũng buồn khổ vì những chuyện vừa kết thúc, chỉ vậy mà làm cũng không xong, thì biết nói gì.

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

Quê cũ


Dọn nhà là chuyện khá "bình thường" trong đời sống. Đến một nơi chốn khác, mỗi người có một lý do riêng, vì công việc, vì hoàn cảnh, vì...

Cuộc sống an ổn thì không ai muốn thay đổi làm gì.

Mọi thay đổi có thể tốt hơn, hoặc không. Biết bao nhiêu lần dời chỗ, biết bao nhiêu lần dứt khoát để thay đổi cảnh đời.

Bây giờ bạn tôi có một đời sống tiện nghi hơn, ổn định hơn, vậy mà vẫn nhớ về một góc phố nào đó, năm xưa. Bạn vẫn rưng rưng khi đọc một bài viết nói về nơi chốn nào đó có hai chữ "xưa và nay".

Bạn hỏi tôi có như thế không. Nhớ lại những cảnh đời đã qua, ở cảnh ở tâm, có lẽ ai cũng góc kỷ niệm, chỉ là đừng để góc kỷ niệm đó làm bi lụy đời mình đừng để góc kỷ niệm làm mình không vui sống với cảnh đời đang có.

Trân trọng và giữ đó những tươi vui, nhạt đi những đau thương, để tâm nhẹ nhàng khi tình cờ có ai đó chạm vào ngăn kéo kỷ niệm.