1- Tháng bảy, có mưa ngâu. Tuổi trẻ bận chạy theo những giọt
mưa ngâu của ngày thất tịch. Rồi bỏ quên ánh mắt ngóng đợi của người mẹ nơi
song cửa. Sự chăm sóc lo lắng của Mẹ trở thành một cái gì ràng buộc bước chân
đang bay nhảy kia.
Cho đến khi bước chân đi ngang một ngôi chùa nào đó, dù là
nơi thành thị hay chốn quê xa xôi, thấy băng rôn mừng Đại lễ Vu Lan, rồi những
bản nhạc nơi đầu ngõ làm bước chân khựng lại. Một bông hồng cho những ai đang
còn Mẹ…
Có một ngày để nhắc bước chân kia dừng lại, có kịp trở về
thăm chăng.
Những người nơi đất khách quê người, thường lặng người khi
nghe bài thơ phổ nhạc:
Nhấc chiếc phone lên bỗng
lặng người,,
Giọng buồn hơn cả tiếng
mưa rơi,
Ví mà tôi đổi thời
gian được,
Ðổi cả thiên thu tiếng
mẹ cười.
(thơ Trần Trung Đạo)
Là thế, cho những tâm tình người con. Đôi khi về thăm kịp,
cũng có khi chỉ còn hẹn kiếp sau, sẽ nghĩ đến Mẹ nhiều hơn một chút.
2- Em phụ hồ, thường không biết chào hỏi dạ thưa.
Chỉ trả lời tiếng một khi ai hỏi đến. Một người trong nhóm
nói: - Chắc ở nhà má nó không dạy.
Bất ngờ tôi nghe em trả lời:
- Má con có dạy.
Một câu dài nhất tôi nghe được, từ lúc gặp em đến giờ.
3. Trong lòng đứa con dù giàu sang hay nghèo khó, trong trái
tim cũng có hình ảnh Mẹ. Chỉ là lúc ẩn lúc hiện, mà thôi. Nhưng đúng là tháng bảy…
mưa.