Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

Đơn giản mà khó!


1- Được tặng một quyển lịch cho năm mới.
Đơn giản, hồn nhiên, có vẻ một chút ngốc nghếch…
Tự điển nhiều nghĩa quá!
Nhưng bổ sung cho nhau, đơn giản thì như ngốc một chút, hồn nhiên một chút.

2- A! Hóa ra đơn giản vậy mà khó, có lẽ quen bộn bề nhiêu khê rắc rối, khó mà hồn nhiên.
Tâm quen thêu dệt, diễn bày toan tính lăng xăng, nhưng lúc nào cũng tự cho là đơn giản nhất!


3- Nhiều thí dụ đưa ra, như đàn không dây, ngựa gỗ, thạch nữ… nếu chạm đến mà thấy vô lý, thì hai chữ đơn giản kia thật khó diễn bày! 

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

Ngõ cụt của tâm


Đi vào thì không có lối ra, khi rẽ xe vào thì không biết, nghĩ là đi ra, nhưng khi dừng ngay bức tường chắn ngang, nếu đi honda một mình thì thốt: Trời ơi!
Xe nhiều người thì mỗi người sẽ theo thói quen phản ứng riêng mà thốt!
Nếu là đi lạc, thì không có gì rắc rối lắm, chỉ lui xe ra.
Nếu xe đang đưa người đến chuyến bay sắp cất cánh thì tình hình sẽ nan giải và rối ren hơn.
Nếu người đang bị truy đuổi thì, hết đường!

Cảnh đời là thế, cảnh tâm cũng không khác!

Chạm đến ngõ cụt trong tâm, không còn biết  suy nghĩ sao để lui ra, hết cách giải quyết. Đang đau khổ vì ai đó, đang mất quyền lợi đang nắm giữ, đang bị đưa ra điều kiện chọn lựa…
Mọi thứ phải chuẩn bị từ lúc chưa đến trường thi chứ đến trường thi mới hỏi cách giải bài tập, thì biết nói sao!
Đôi khi đành phải thi rớt một kỳ, để về chuẩn bị kỳ thì khác.
Nhưng có một đáp án tức thời, không biết theo đó vượt qua nổi không.
Đó là những biến động đau khổ chỉ vì chúng ta không biết đó chỉ là vọng động của riêng mình! Người ngoài chỉ an ủi. Còn chính mình phải đủ sức bớt nuôi dưỡng tư tưởng đau khổ đó. Vì đã quen nuôi tư tưởng, như chiếc xe đang chạy nhanh muốn ngừng lại ngay, thì hơi khó cho tài xế.

Mọi đau thương của quá khứ đã qua, nhưng tâm tức giận của chúng ta còn nên việc đó vẫn còn. Sự tổn thương tự ái chưa được đền bù, nên chính chúng ta giữ rịt nỗi thương đau đó, cho đến khi được đền bù – đôi khi chỉ là một lời xin lỗi- nhưng tiếc thay bên kia đang quy lỗi cho chúng ta, thì cơ hội giảm đau thương của chúng ta không có.


Bậc thầy đã nhìn thấu đáo sự việc, nên chỉ cho chúng ta biết rằng, đó chỉ là vọng động của tâm, dừng vọng động đó, mới biết đất trời vẫn thênh thang - con đường an bình cho tâm thức của mỗi người.

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Cả hai cùng giận!

Mây trời u ám nhỉ!

1- Giận một chuyện có lý đã không hay, giận một chuyện vì hiểu lầm thì càng không hay nữa. Giận vì hiểu lầm thì khá nhiều, có lẽ ‘rất nhiều’ thì đúng hơn!

2- Thật là khó hiểu đúng sự việc vì cái nhìn của mỗi người không giống nhau, nên quyết định khác nhau. Cả hai cùng giận, gọi là giận nhau!
Nghe người nói liền giận, chưa biết tại lời người diễn tả không rõ ràng việc đang kể, hay vì người nghe quá nhạy với tâm nóng giận!
Nhưng đã giận rồi thì bên kia là có lỗi.
Nếu ‘người nghe’ đang giận vì chuyện vừa nghe thì cho rằng, người nói đã kể nói gì mà khó hiểu.
‘Người nói’ giận vì đang bị la oan, vấn đề trình bày có phải thế đâu, chưa gì đã nóng nảy quá đáng, có gì nghe cho kỹ rồi hãy la!

3- Không ai chịu cho rằng mình có lỗi trong sự việc này.


4- Cuộc hí trường đôi khi chỉ từ một sự việc xem ra vô lý một cách có lý thế chăng!

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

Nhắc mình trước cảnh


1- Nhận được tin báo thân mẫu bạn mất, đám tang chưa xong, mở email, được tin thân phụ một người bạn thân vừa ra đi. Cách đại dương nên không đến tiễn đưa, gởi một lời cầu nguyện cho người ra đi đến cõi an bình.

2. Đang bận sắp đặt, đón tiếp, chia buồn đáp từ… thì một vị thầy gọi lại gần bảo : Tự nhắc mình trước cảnh này đi.

3. Giật mình! Như một canh bạc, ai cũng biết lao vào sẽ thua, nhưng lúc nào cũng mong mình thắng, cho đến khi chẳng còn gì trong tay ngoài nợ nần.

Lạ thật!

Ai đó rời cõi đời, chứ mình thì không nghĩ sẽ đến lúc ra đi, chỉ đem theo nợ nần đang vay mượn bởi những xử sự bất giác với nhau.
Lằn ranh giữa sáng và tối là bao!

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

Là duyên


1- Buổi sáng, tình cờ trong tờ lịch định đưa tay gỡ xuống, đọc được một lời.
Giá đọc sớm hơn lời đó, có đâu những quyết định đưa đến buồn rầu cho nhau.

2- Cái muộn màng đó chính là Duyên.
Trước đó có thể đã gặp, nhưng chẳng nhận ra nhau.
Cho đến một ngày! Ừ nhỉ, lúc đó đã thốt, tiếc rằng...
Mọi thứ dường như không thể sớm hơn hay trễ hơn một chút.
Cái gõ cửa của định mệnh đã định giờ, nên mới bảo là định mệnh.

3- Chính vậy cái đang không thành có, cái đang có thành không!
Chưa gặp là không, chợt gặp là có. 
Đang có, dứt khoát lại là không.

4- Và tâm là chủ nhân những gì định ra mệnh.

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Trang Tử tâm đắc


Có thể tình cờ đọc một câu của người xưa, bỗng giật mình: Chỉ khi hiểu rõ lòng mình chúng ta mới tìm được xuất phát điểm cơ bản nhất trên cõi đời, mới có thể đối xử tốt với người khác.

Khi đang mải mê tìm hiểu người xem tại sao đối xử với ta như vậy! Hóa ra trước nhất là hiểu tâm mình!

Trên đời luôn có đường để đi...

Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu tác phẩm Trang Tử tâm đắc, thực tế trong đời sống của thế kỷ 21 này!