Thứ Năm, 8 tháng 9, 2016

XIN MỜI QUA TRANG

Sau thời gian chuẩn bị "dọn nhà", đến nay mọi việc tạm ổn, thân mời các bạn qua tên miền 
https://quachnhien.com



Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016

Đôi điều không nói

Góc đời Bietsao

Bạn hỏi: Trên đời có ai hoàn toàn nói thật với ai không nhỉ.
Có lẽ bạn đang buồn khi bất ngờ biết rằng mình đang bị người sống cạnh giấu che đôi điều.

Có lẽ ai cũng bị bất ngờ như thế với một ai đó. Nhưng sau dần dà hiểu ra, người khác có giấu mình đôi điều, chỉ bởi chính mình không chấp nhận những điều đó, nói ra phiền đôi bên, không nói để giữ chừng mực mối tương giao.

Có những việc rất đơn giản đến buồn cười, nghe em kể, mấy đứa đều thích ăn bún, nhưng bà ngoại không bao giờ cho phép mua, vì nghe nói có chất hóa học gì đó. Thế là hôm ngoại về quê, cả bọn mua ngay bún ăn cả ngày! Dĩ nhiên chị em dặn nhau phải giấu ngoại!

Chuyện nhỏ, thì chuyện lớn cũng tương tự vậy.

- Không làm sao khác hơn à?

- Khác là với chính tâm mình trước, khi gặp cảnh vậy thì biết, mình có lẽ hơi khó khăn, bắt người theo ý mình quá, bởi ý mình tốt hơn của họ. Nên họ phải giấu để làm theo ý tốt của họ!

Từ chuyện đơn giản như vậy, mà hiểu rõ tâm mình, may ra người sống cạnh cảm thấy được thông cảm, chia sẻ và họ có thể nói những điều nặng lòng lâu nay mà chưa dám nói với mình.

Chính mình không vượt qua được nỗi bực dọc trong tâm khi nghe những chuyện trái ý là nguyên nhân đầu tiên khiến người bên cạnh phải quanh co.

Thì cứ nhìn tâm đùng đùng của mình khi nghe nhắc tên ai đó, chuyện gì đó, vật gì đó, cảnh nào đó… làm sao có thể không bị người khuất lấp được bạn nhỉ.


Đôi khi người bên cạnh muốn làm bạn yên lòng mà xảy ra cớ sự, khiến bạn đang buồn bực đấy.

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

"Sốc"... nhẹ

sốc
  Góc đời

Chị kể về đôi việc bị “sốc” trong cuộc sống. Rồi kết luận, có lẽ ai cũng ít lần bị sốc như thế.

Niềm tin sụp đổ và sự buồn bã vẫn đọng lại trong tim, bởi những người chị quá đặt hy vọng, như con cái chẳng hạn, rồi đến bạn bè thân… Vì niềm tin quá cao, chị nói vậy.

Đối với người sống gần thì cấp độ sốc nhiều hơn, bởi lúc nào cũng “không ngờ”, “không dè”…

Ngẫm nghĩ lại những nỗi sốc trong đời mình, thấu đáo mà nói rằng sốc vì không ngờ họ “không giống như mình nghĩ”. Ban đầu sức mạnh của việc sốc có thể làm người bị sốc choáng váng rồi suy sụp nếu niềm tin gần như tuyệt đối về ai đó. Nhưng rồi khi hiểu ra rằng, mình muốn người đó như mình nghĩ, mà họ không như thế. Nhất là con cái trong nhà, thứ đến là nhân viên thân tín lâu năm…

Để tránh cái sốc quá nặng, chắc là phải tự để ý tâm mình trước, gọi là để ý lại, nếu cuộc đời đã trải qua nhiều lần sốc. Nhìn ra sự ước muốn người hoàn chỉnh, muốn người vững vàng theo như ý của mình, khi nào ngay lúc choáng váng mà chợt nhớ như thế, may ra cơn sốc dịu dần, và mình tránh được những nguy hiểm cho thân tâm.

Sự chữa trị lành hẳn cần thời gian, để càng lúc càng nhận sâu rằng mọi điều gập ghềnh chính từ tâm gập ghềnh của mình. Chữa lành tâm mình trước, mới ổn định được việc.

Chị bảo, đó là người thân của mình nên thật khó qua.

Nếu dễ dàng, thì cuộc đời đâu có quá nhiều bậc thầy, quá nhiều phương thuốc để chữa lành những vết thương trong đời.

Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2016

có thay đổi gì không


Bạn đọc bài "Khi bị so sánh", hỏi tôi gặp trường hợp vậy, nên nói gì và có thể thay đổi gì được không.

Tùy đối tượng và mọi việc đang diễn tiến đến đâu. Sự cho rằng mình là nhất, nên sức tổn thương khá cao. Nỗi đau muôn thuở của chúng ta là vậy.

Bước đầu chỉ là an ủi cho đương sự nguôi ngoai, rồi sau đó, nếu đương sự còn chịu nghe thì nói rõ thêm. Nếu đang là tình bạn thì có thể cho qua dễ dàng hơn một chút, nhưng nếu là gia đình thì mọi sự vượt qua khó khăn hơn.

Sự khăng khăng về đánh giá nhau, rất khó nói gì để có cái nhìn khác. Phải là thói quen không nuôi những tư tưởng một chiều đang xuống dốc, dừng lại được tư tưởng bi quan khư khư cho mình đúng, có cái nhìn để cứu vãn chứ không để đổ lỗi, mới mong gìn giữ lại được.

Bạn nói:
- Cũng khó đấy nhỉ, mình gặp nhiều cảnh đời, mà không nói gì được, vì họ nhất quyết rằng họ đúng. Cả hai đều cho rằng mình đúng, lỗi là bên kia mới ra cớ sự này. Dù rằng ai cũng biết rằng, lỗi là lỗi đôi bên, nhưng khi nói thì bên kia phải lỗi nặng hơn mới được. Nhưng có ai cứu vãn được tình cảnh không.

- Có nhiều chứ, đó là những ai có tâm cởi mở rộng lượng, những người có cái nhìn dễ cảm thông chia sẻ, tuy gặp cảnh đời như thế, họ có vẻ bình tĩnh giải quyết hơn, mình cũng gặp khá nhiều, xã hội tốt đẹp nhờ là vậy.



Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016

Một ngày xe buýt


1- Đi bốn chuyến xe buýt, một ngày với những mảnh đời.
Buổi sáng khi dừng xe, phụ tài là một cô gái, nên bác tài mở cửa xe, phụ đưa bà cụ xuống, nói với mọi người bà còn đổi một chuyến xe buýt nữa mới đến bệnh viện, cô con gái đem theo một ghế nhựa ngồi có lưng, để mẹ ngồi rồi lên xe đem giỏ đồ xuống, túi xách, bình thủy…
Khi ra quốc lộ, xe chạy quá nhanh, chiếc xe buýt khá cũ kỹ, tất cả mang một màu sắc của một chiếc khó có thể tồn tại thời buổi này. Xe chạy song song sát với những chiếc container dài ngoằng, rồi xe vượt lên băng qua một lúc ba làn đường - một điều ít khi thấy ở đâu. Qua mặt hết mấy xe tải, rồi xe băng lại qua ba làn xe để ghé vào lề đón khách.
Chân tình, tốt bụng và chạy xe liều lĩnh một cách đáng sợ.
Trên xe mọi người thản nhiên, cậu bé con được mẹ bế ngồi phía trên thỉnh thoảng quay xuống cười, nụ cười hồn nhiên, rồi cậu quay sang người ngồi cạnh nắm tay kêu bà bà. Sự hồn hiên của đứa bé, lan quanh, những người ngồi gần nhìn, cười, đưa tay cho cậu nắm.
Đến bến, thở phào. Hóa ra mình cũng sợ chết thái quá.

2- Con đường dằn xóc, xe lạng qua lách lại, người đi đường băng ngang chẳng cần nhìn kỹ, xe honda vô tư rẽ qua, khỏi cần đưa tay. Tài xế quen mắt tránh qua, quẹo lại. Ngồi ghế trước nhìn như cảnh xi-nê trong những phim đuổi bắt, mà một thời tuổi thơ mê say.
Đi hoài thành quen nhau, người ta chỉ nói cho xuống đâu đó, một tên tiệm tạp hóa, một tiệm thuốc tây… là xe ghé vào dễ dàng. Thay vì phải đi bộ đoạn đường xa mưa nắng, bác tài sẵn sàng giúp bằng cách đậu ngay chỗ khách cần.

3- Một phương tiện cho những người cần đi một đoạn đường dài, mà có thể đi mỗi ngày với số tiền rất khiêm tốn. Giờ tan trường, học sinh nhiều hơn. Đi xe buýt nhưng ai cũng có một điện thoại cầm tay… Thôi thì cũng mừng cho sự tiện lợi.

4- Chiều về mưa, đường kẹt xe, ngồi trên xe buýt coi vậy cũng đỡ hơn chạy honda trong mưa đấy chứ.
Phụ tài thấy xe bên đường quẹo gấp bèn lên tiếng nói với bác tài, chẳng biết nghe cằn nhằn thế nào, giọng chú to lên như phân trần. “Em không nói thì anh nói phụ xế như chú mày làm gì, thấy xe mà không nhắc, mà hễ em nói thì anh nói, giỏi thì lái xe đi”.

Câu này thì ở cảnh nào cũng nghe. Khi làm chung, nhắc thì nói dạy khôn, không nói, thì bảo sao thấy mà không nhắc!


Chẳng nhớ mình có từng nói vậy chưa, nếu có nói, xin nhớ mà chừa!

Thứ Hai, 11 tháng 7, 2016

Sống... không thật
















Em bảo em rất sợ sống gần những người sống không thật.
Nhưng những người đó, không hề biết rằng họ đang bị em quy tội “không thật”, họ vẫn cho rằng họ sống hết lòng, nhưng vẫn không hiểu sao…!
Cá tính mỗi người, rất là khó nói, và hình như cá tính của mình chỉ để người bên cạnh “hiểu” và thẩm định rồi nói cho mình nghe. Rồi phải nghe mình bào chữa, rằng mình không hề như thế.
May nhờ chúng ta cho rằng mình “nhìn thấu” tâm người kia, mới tự giật mình, hóa ra chính mình cũng khó mà “sống thật”. Nghĩ cho cùng, có ai là sống thật hoàn toàn đâu, kể cả những người cho rằng mình luôn nói thật, nhưng chỉ nói thẳng và thật về những lỗi lầm của người theo cái nhìn riêng của mình, vì sợ không được đồng ý, nên mình phải kể cho nhiều người để lấy đủ những lời đồng ý, xác nhận rằng mình nghĩ đúng.
Còn chính mình thì biết bao nhiều điều “không thể nói thật”.
Qua câu hỏi của em, có lẽ em và tôi đều tự nghĩ lại, những điều mà lâu nay luôn buộc tội cho người chung quanh mà chưa một lần thấy rằng, những lời buộc tội người, dường như buộc tội chính mình, mà không biết!

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2016

Còn đọng dư âm


Sau một cơn bệnh- dù là bệnh gì, cảm giác uể oải còn vương lại. Sau cơn bệnh, chưa thể khỏe ngay. Và sau nỗi buồn đã tác động mạnh vào tâm, cũng khó mà tan hết, không còn chút dư âm trong tâm.

Bạn nói: Chuyện này thường mà, đâu có gì lạ.

Lạ ở chỗ mình không chấp nhận như vậy. Cơn bệnh có thể qua nhanh, chuyện phiền có thể đã hết, nhưng sự mệt mỏi sau cơn bệnh, nỗi lẩn quẩn về chuyện còn trong tâm, mình không chấp nhận, mới luôn than van. Không nhận ra rằng mọi thứ đã qua hết, đáng mừng biết bao! Còn chút dư âm, có thể dễ chịu hơn đang trong cơn bệnh, đang trong cơn phiền chứ.

Bạn im lặng một chút, rồi nói: Lúc nào cũng buồn khổ vì những chuyện vừa kết thúc, chỉ vậy mà làm cũng không xong, thì biết nói gì.

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

Quê cũ


Dọn nhà là chuyện khá "bình thường" trong đời sống. Đến một nơi chốn khác, mỗi người có một lý do riêng, vì công việc, vì hoàn cảnh, vì...

Cuộc sống an ổn thì không ai muốn thay đổi làm gì.

Mọi thay đổi có thể tốt hơn, hoặc không. Biết bao nhiêu lần dời chỗ, biết bao nhiêu lần dứt khoát để thay đổi cảnh đời.

Bây giờ bạn tôi có một đời sống tiện nghi hơn, ổn định hơn, vậy mà vẫn nhớ về một góc phố nào đó, năm xưa. Bạn vẫn rưng rưng khi đọc một bài viết nói về nơi chốn nào đó có hai chữ "xưa và nay".

Bạn hỏi tôi có như thế không. Nhớ lại những cảnh đời đã qua, ở cảnh ở tâm, có lẽ ai cũng góc kỷ niệm, chỉ là đừng để góc kỷ niệm đó làm bi lụy đời mình đừng để góc kỷ niệm làm mình không vui sống với cảnh đời đang có.

Trân trọng và giữ đó những tươi vui, nhạt đi những đau thương, để tâm nhẹ nhàng khi tình cờ có ai đó chạm vào ngăn kéo kỷ niệm.

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2016

Cũng cần nghỉ ngơi đôi chút


thỉnh thoảng mây qua
để người ngắm trăng
nghỉ ngơi đôi mắt
(Basho)

Thiệt bất ngờ, khi đọc bài thơ này trong blog một người bạn.

Đang bệnh, đọc bài thơ này bỗng có chút an ủi. Nếu không bệnh, giờ này đâu được nghỉ ngơi, nằm yên lơ đãng nhìn ra cửa sổ.

Nhưng, nhớ là mây chỉ bay ngang thôi nhé. Sẽ qua cơn cảm và ngồi dậy làm tiếp, như trăng sáng trên trời khi đám mây vừa bay qua.

Đôi lúc mây hơi dầy, và mưa, nên ai đó chờ trăng rằm, đành thở dài, than đôi câu:
Chờ trăng, trăng không đến
Đoạn đành bỏ cuộc vui.

Chính vậy mới thấy thơ Basho lạc quan. Cái kết lơ lửng cho nhẹ nhàng, và mỗi người theo định nghiệp riêng mà viết cái kết của riêng mình, Ngài không xen vào đời ai hết.

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

Áng mây bay ngang


Cảnh vật đang ngắm nhìn từ cao, chợt có áng mây đi ngang, mải nhìn áng mây bềnh bồng kia, không để ý cảnh bên dưới. Dần dà mây dầy hơn và cảnh vật chỉ còn là biển mây trắng.

Cảnh dưới mặt đất vẫn đấy, nhưng mây đã che.

À, cuộc sống mỗi ngày trôi qua vẫn thế, chúng ta luôn bị những áng mây tâm tư che khuất những gì đang hiện diện.

Biết rồi mây sẽ trôi đi, sẽ tan đi, nhưng vì mọi thứ chỉ biết trên ý thức, nên chẳng làm gì hơn ngoài an ủi nhau, khi thấy đương sự đã có một áng mây ai đó, đám mây suy nghĩ gì đó – giận hờn, thương đau, hạnh phúc…


Để mây tan, chờ mây tan là khi chưa hiểu, đã hiểu rồi, thì sao nhỉ!

Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2016

Tiếng ve


1-
Sáng nay, mới 5 giờ đã nghe tiếng ve bắt đầu rền vang, tiếng ve đầu mùa, người ta cho rằng nó báo hiệu mùa hạ vừa đến trong cái nóng bức oi ả.
 2-
Có thể nó cũng vô tâm, đúng thời của nó, còn báo cho ai không thì tự mỗi người nghĩ cho nó.
 3-
Chỉ một tiếng ve, mà người thì thở phào nhẹ nhõm, vừa dứt một mối lo, người thở dài bởi tiếng ve là bắt đầu một nỗi lo mới, rồi với ai đó niềm vui vừa đến với tiếng ve, rồi với ai đó niềm vui vừa tan theo tiếng ve.
4-

Và cũng có thể tiếng ve bất chợt nhắc rằng, một điều có mà đã quên.

Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2016

Mượn lời


Mượn lời một ai đó, nói lên những điều đang bực tức trong lòng mà không thể nói với đương sự, là một trong nhiều lý do.

Có thể cho rằng vì lòng tốt, vì để giữ hòa khí giữa ba người, vì để thấy mình không phải là người nhỏ nhen. Lên tiếng chỉ vì những người chung quanh phàn nàn mà đương sự không biết.

Nhưng thật ra, hình như chỉ mình không biết mình đang mượn lời, để nói lên một điều muốn nói mà không thể nói vì sợ lộ ra tâm nhỏ nhen ích kỷ của mình!

Còn người nghe thì đang cười thầm tâm quanh co của chúng ta.

Giá mình biết vậy. có lẽ cũng giật mình mà tỉnh giấc mơ cho rằng mình tốt đẹp!

Bạn bảo:
- Vậy cứ để lộ tâm mình ra à.
- Không ý nói vậy, chỉ là khi biết rõ tâm mình, tâm mới có thể biết cách buông bỏ những bực tức đó, thay vì cứ khuất lấp và lừa dối chính mình, thì biết bao giờ tâm mới thật sự có bình an.

Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

Tri âm

Nghe âm thanh mà biết điều người muốn gởi gấm trong đó.


Đọc một câu tiếng Anh, âm điệu như một lời giới thiệu cho quyển sách vừa đọc

Lời giới thiệu
Trà là một thức uống vừa phải, thanh đạm nhẹ nhàng, không quá thô cũng không quá nhạt. Người uống trà phải có đủ thời gian chiêm nghiệm một chút tâm tình mà lá trà đã gói gọn trong đó.Quyển sách này như một tách trà mà tác giả tự mình pha chế. Phong vị của nó giữa mênh mông cuộc đời, gẫm ra như thế nào? Một chút hương sen, hương hoa lài, hay đậm đà như Thái Nguyên, Tâm Châu Bảo Lộc?... Giữa những trang viết tùy người đọc khám phá...
Đông tây kim cổ có một nhịp cùng nhau. Người nay đọc lời người xưa có chỗ cảm thông, như chưa từng có năm tháng xa cách.

Sách rồi mãi có chỗ đứng, dù rằng bây giờ lên mạng đọc cũng xong, nhưng cầm một quyển sách trên tay, kể ra cũng thú vị như nhấp một chén trà của tri âm!

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

Oan ức

1-
Cả nhóm đang kể chuyện bị oan. Mỗi người đều kể nỗi oan của mình do người chung quanh đem đến.

2- Nghe chợt giật mình! Bởi ai cũng thấy người khác đem những lời không đúng kể về mình. Còn chính mình nói những điều không đúng về người khác, làm người khác “điêu đứng” về những nhận định của mình, gây những oan ức cho người khác, thì chưa nghe ai kể đến.

3- Có những chuyện thật nhỏ, tình cờ thoáng qua tâm. Mới biết, chính mình không bao giờ nhớ hay không bao giờ chịu nhận rằng những nhận định sai lầm của mình gây oan ức cho người.


4- Có lẽ vì thế mà nước mắt oan ức khó cạn, chính bởi chúng ta sống cạnh nhau, chỉ thấy người luôn nói oan cho mình, mà không biết chính mình "thỉnh thoảng" cũng nói oan cho người!

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

Tốn tiền cũng...

thong dong trên biển đời

1- Bạn đi Đại Nam về kể: "Hóa ra xuống 18 tầng địa ngục cũng phải tốn tiền!"
Tưởng tốn tiền mua tiên ai dè xuống địa ngục cũng tốn tiền!

2- Buồn cười ngẫm nghĩ, tại mình thôi. Chẳng hạn “tốn tiền” tặng ai đó, người đó sử dụng tiền không theo ý mình (phung phí chẳng hạn) thế là đùng đùng nổi giận. Đúng là tốn tiền để xuống địa ngục phiền não. Đáng lẽ tặng cho ai quà gì đó là vui, nay chỉ vì họ không theo ý mà đùng đùng nổi bực.

3- Ngẫm nghĩ chuyện xuống địa ngục cũng tốn tiền, may ra gặp việc tỉnh táo chút đỉnh.


4-Từ nay có tốn tiền tặng quà, tốn lời nhắc nhở cũng đừng để tâm mình xuống địa ngục phiền não.

Hải đường

Đất Bắc 2-2016

Nhìn hoa thì cứ nghĩ là hoa trà, bèn khen xứ này lạnh hoa trà đẹp hơn trong nam. Bạn đi bên cạnh huých một cái, Hải đường đó!

Hải đường! trí nhớ thoáng qua. Tên hải đường có một cái gì đẹp trong trí nhớ.
Cố gắng nhớ hóa ra chỉ là nhớ lầm, tưởng bài thơ của Quách Tấn nói về hoa Hải đường, nhưng Quách Tấn lại nói về hoa thược dược.
Rồi lại nghe nói, không phải Quách Tấn mà tác giả là Quách Thoại. Tên Quách Thoại dường chưa từng có trong ký ức.
Một chút tâm xin lỗi với kiệt tác mà đã thuộc lòng từ nhỏ, chỉ là không biết tác giả.
Ðứng im ngoài hàng giậu
Em mỉm nụ nhiệm mầu
Lặng nhìn em kinh ngạc
Vừa thoáng nghe em hát
Lời ca em thiên thâu
Ta sụp lạy cúi đầu

 (Quách Thoại)
 ---

Thế mới biết sự lầm lẫn trong cuộc sống vô vàn. Và khi đoan chắc là mình đúng trong sự tranh luận, đôi khi dừng lại suy nghĩ và tra cứu, nhờ biết mình rất nhiều lần lầm lẫn. Tuy rằng có những lần lầm lẫn không tai hại gì, nhưng nếu không để ý sẽ có ngày vì những ngộ nhận của chính mình gây tan tác cho người.

------

Và nhớ nhà thơ Quách Tấn trong câu thơ:


Bờ nghiêng lau lách bóng sương lồng,
Trăng muộn màng canh cánh mặt sông.
Đời nửa khói mây chìm bóng mộng,
Gọi đò một tiếng lạnh hư không!

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2016

Nóng lạnh


Sáng nay, rời khỏi nhà, xe chạy trong sương và mưa với nhiệt độ là 10 độ C.

Máy bay chuẩn bị đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, nghe thông báo nhiệt độ 29 độ. Chỉ mới 10 giờ mà nhiệt độ đã đến thế. Người đi đón đều hỏi, nóng không. Nhớ ngày vừa xuống phi trường Nội Bài, người ra đón đều hỏi, lạnh không.

Sự chênh lệch 10 độ C, giữa hai vĩ tuyến cách nhau khá xa. Nghĩ ra cũng bình thường. Vĩ độ Saigon khoảng 100 vĩ độ tại sân bay Nội Bài khoảng 210

Bạn hỏi tính chi kỹ vậy, chẳng gì, chỉ để nghĩ lại trong tâm mình đổi từ nóng qua lạnh thì cách nhau bao nhiêu. Đang vui vẻ với nhau bỗng nét mặt lạnh ngắt. Hình như nóng lạnh bên ngoài mình chịu được, có thể không than van càm ràm chi, nhưng sự thay đổi đột ngột của người đối diện kể ra là khá sốc. Và chúng ta thường chịu không nổi.

Nóng lạnh bên ngoài, đôi khi có cách. Như nóng quá, dùng quạt tay hay quạt máy, sang chút nữa thì máy lạnh. Lúc quá lạnh, áo ấm đủ loại, túi chườm nóng, nếu sang thì máy sưởi.


Nhưng đối diện với nóng lạnh của người, thế nào để tâm ta không vỡ vụn. Đáp án cũng có sẵn, chỉ là chúng ta chưa nghĩ tới.

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2016

Gọi nắng hay mưa


Đi thăm chùa Dâu, gọi là chùa Pháp Vân. Truyền thuyết kể khá nhiều về bốn chị em, Pháp Vân, Pháp Vũ, Pháp Lôi và Pháp Điện. Người đi lễ tháng Giêng khá đông.

Lan man nghĩ, khoan nói gì đến niềm tin tín ngưỡng, hàng ngày chúng ta vẫn thường cầu hay xin này xin kia.

Sắp đi chơi, thấy trời chuyển mưa, vội "khấn" xin trời đừng mưa mà lỡ chuyến đi chơi.

Khi trời ít mưa, nghe thông báo giảm điện, số ngày cúp điện trong tuần tăng lên, thế là ai cũng "Lạy trời mưa xuống, lấy nước tôi uống, có điện tôi dùng...

Đi trên đường không bóng cây, nắng chang chang, xin trời cho một chút mây che ngang trời… chỉ là mây thôi, xin đừng mưa mà tội trễ tràng công việc.

Ngày nay kỹ thuật tân tiến có thể giúp chúng ta nhiều, nên ít tin vào các vị thần mây, thần mưa, thần sấm sét… như ngày xưa. Chỉ khi nào lâm vào cảnh bất khả kháng, mới vội niệm Phật xin được che chở.

Cho thấy, trong ta nỗi sợ hãi thầm lặng luôn có mặt, mà chính ta không biết.

Thứ Ba, 9 tháng 2, 2016

Khi... ngoảnh mặt




Theo người người ngoảnh mặt ta sầu,
Không theo ai dễ làm gì nhau.

À một bài hát, khi đang sầu người, nghe tự hiểu, hóa ra chỉ vì theo mới khổ đây! Dần dà hiểu ra, bớt sầu!

Thời gian sau ra làm việc. Thấm thía, khi công việc ngoảnh mặt với mình, chẳng theo sự sắp đặt của mình. Dù cũng thông minh không kém ai, chỉ kém “nghiệp” mà thôi! Hóa ra, theo việc việc không thành ta sầu, không theo việc dễ làm gì ta! 

Hiểu đến vậy, bớt khổ về người về việc...
Tưởng là xong, nhưng không!

Hết người hết việc thì tới thân, từ đau nhức hằng ngày đến khám phá một khối u đâu đó trong thân. À thì ra, theo thân thân ngoảnh mặt ta sầu, không theo thân dễ làm gì ta.

Bỏ người bỏ việc thì được, nhưng bỏ thân thì cay đắng đây.

Chỉ vì mong mình khỏe hơn, tốt hơn nên tâm luôn đau một nhịp với thân! Các bậc thầy đều nhắc, chỉ đau chứ đừng khổ!

Ngẫm lại, từ nào tới giờ chạy theo từ cảnh tới người, chạy theo, chạy theo mà đau khổ.


Tết, chúc nhau hai chữ bình an, nếu không hiểu thấu đáo những diễn biến trong tâm, thì hai chữ bình an thật khó đến.

Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2016

Nhịp không cùng

Mai nở ngày 23
Bạn đến tặng quà tết, đi ngang vườn mai, ngạc nhiên thốt lên, Sao mai nở sớm vậy!

Cả một vườn mai lá xanh, khó khăn lắm mới thấy những cánh mai đã nở và tàn.

Tôi bảo, nhờ lặt lá lần hai mới thấy vài đóa mai, không thì lá xanh che khuất hết. Đành để mai đón Tết sớm vậy.



Có biết bao lý giải về một vườn mai đón Tết sớm. 
Bạn hỏi, Lặt lá mai hôm nào vậy? 
Tôi chưa trả lời, bạn nhìn kỹ rồi bảo, có lẽ hơi sớm! Mai nở đúng hạn kỳ, nhưng có lẽ lặt lá sớm và tưới nước nhiều nên mai nở không cùng nhịp với đất trời.

Tôi không biết trong rừng ai lặt lá mai nhỉ. Và nó có đón tết cùng nhịp hay không. Để có những lời ca "Nếu mai không nở, con không biết xuân về hay chưa..."

Đôi lúc trong cuộc sống có những điều khi làm, vô tình khiến sự việc không đi đúng nhịp của nó.

À không, nó không đúng nhịp với đời với người, chứ đúng với nhịp riêng của nó.

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2016

Tâm khó đứng vững



1- "Nạp thẻ ngày hôm nay để tặng 75%..."

Bình tâm hay không bình tâm trước một tin nhắn như vậy!

Khi không kịp biết những máy động của tâm từ những việc vô tội như nhận tin nhắn này, thì những giao động khác lợi nhuận cao gấp gấp trăm lần, tâm thật khó đứng vững.

Giá mà hoàn cảnh đừng để tâm thấy mối lợi, thì đau khổ đâu có phát sinh. 

Tiếc thay!

2- Và các bậc thầy, từ thế kỷ này qua thế kỷ khác, vẫn phải đắng miệng nhắc rằng, chính từ tâm mình đấy!

-------
Tản mạn chuyện tâm thôi. Tâm cứ luôn chông chênh như thế, thật khó mà biết đâu thật đâu giả. Đôi khi cũng cười vì lợi thật, đôi khi cũng khóc vì trắng tay!

Thứ Hai, 1 tháng 2, 2016

Ông táo


1- Tháng này, hôm nay thứ mấy và ngày tây mấy, thì đều quên. Chỉ nhớ 23 tết đưa ông Táo về trời.

Thói quen cứ đến 23 tháng Chạp là nói ngày đưa ông táo về trời, để báo cáo chuyện trong nhà một năm.

Bạn bảo, giờ còn ông Táo không nhỉ.
- Thì bao giờ mà chẳng còn.

Những gì mình làm trong năm  qua đều ghi rõ trong bản báo cáo của tâm, và sẽ đọc vào ngày 30. Của cuối năm và của cuối đời.

Nếu ngày 30 này chưa kịp đọc thì sẽ đọc vào ngày 30 nào đó trong đời.

2- Bạn làm thinh. Cuối cùng, bạn thở dài bảo, ai cũng tin như vậy, chỉ là muốn rằng không tin, để yên lòng về những gì khuất lấp đã làm trong năm qua.

Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2016

Từng ngày qua

Một thoáng, 15 ngày đi qua.

Tự nhủ mỗi ngày nhớ một câu nào đó, ghi một câu nào đó…
Và giá trị của câu nào đó chỉ có giá trị tức thời, ngay lúc viết, lúc đọc. Khi viết cũng khen hay, cũng dặn lòng sẽ nhớ... rồi quên!

Nhưng đâu ngờ dần dà, sẽ tình cờ nhớ lại ở một lúc nào đó.


Mọi thứ từng ngày như gieo một hạt giống nào đó, rồi tình cờ nẩy mầm, mới biết mình đã làm gì, đã nghĩ gì và sống thế nào trong từng ngày qua.

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

Quà đầu năm


1- Thú vị trong những ngày nghỉ là đọc sách và uống trà. Không biết có lỗi thời không nhỉ.

Thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật bạn bảo được quyền dậy muộn một chút, có nghĩa là được thức khuya một chút. Giờ ngủ nghỉ chẳng thêm được gì, mà lại gọi là "được"!


Hoá ra sự được theo ý thì gọi là được!


2- Ngày nào cũng uống trà, cũng đọc sách nhưng hôm nay cũng gọi là 
được uống trà và đọc sách.

3- Ngày nào cũng thế, nhưng khi ý thức được tự do, thì mọi cái vốn có tưởng như vừa mới được!


Món quà mà ngày đầu năm 2016 tặng cho chúng ta là đây ư!