Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

Tặng gì nhau


1- Em nhận được một cú điện thoại, nghe trách mắng đến tối tăm, chưa hiểu chuyện ra sao. Một chuyện em chưa từng biết. Điện thoại cắt ngang, không cho giải thích.

2- Nước mắt oan ức có lẽ như Đức Phật nói, bốn biển chứa cũng không đủ!.

3- Sao chúng ta dễ nóng vậy nhỉ, cơn nóng bùng lên khó mà kịp truy vấn lý do ra sao.

4- Nói một điều chưa biết chắc, có lẽ cẩn trọng khi nói kể, vì đâu biết những lời vô tình - cho là vô tình - gây những phán quyết khó sửa đổi khi việc đã rồi.

5- ... Cuộc sống có bao lâu, ngày ngày vẫn qua mau, chúng ta tặng gì nhau, chúng ta tặng gì nhau! 
Lời bài hát như nhắc rằng tôi đã tặng gì cho bạn, bạn đã tặng gì cho tôi trong đời này. Làm thế nào để mối tương giao đừng quá là nỗi đau cho nhau khi nghĩ lại, đừng phải là những giọt nước mắt khi được hỏi đến.


Thứ Hai, 17 tháng 11, 2014

mười lần hết chín


1- Mặt trời lên, ánh sáng tỏa trên biển vắng. Ánh sáng bất chợt soi vào khoảng tâm đang tối tăm bởi buồn giận.

2- Em kể đã nhường nhịn hết chín lần, chỉ lần này - thứ mười - không tỉnh giác kịp đã để cơn bực bùng nổ. Và kết quả là ....

3- Ai cũng từng như thế, nhưng lạ một điều là khi nhìn đối tượng bùng cơn giận với mình, thì chính chúng ta - cái người từng nhường nhịn chín lần - chưa bao giờ nghĩ rằng, người đang giận đó "có lẽ" đã nhường nhịn mình nhiều lần, nay mình nói oan ức quá nên họ hết nhường nhịn nổi.

4- Có những điều vô cùng nhỏ nhặt, đơn giản, chính mình trải qua, từng im lặng chịu đựng nhưng chưa hề nhìn ra điều đó nơi người phản ứng mạnh mẽ trước lời nói hay hành động của mình.

5- Lắng tâm kịp trước những phản ứng của ai đó, kịp nghĩ họ cũng như mình, chắc là nhịn nhiều lần nên nay mới thế! Thì có lẽ tâm đỡ bị cơn giận của người, khiến chính mình giận dỗi theo.

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

Tháng mười đã qua


Tháng mười trôi qua dường như lạc dấu nhau.
Con thuyền nhỏ đang trôi hay đã tới bến. Nó ở một góc lịch, nhưng đủ báo hiệu sắp tàn một năm. 

Cũng chưa biết nó chờ để đưa ai đó qua sông, hay thế nào. Như cái lặng lẽ cô quạnh đó với màu nước chừng như màu chiều. Nhìn kỹ có một sợi dây xích nhỏ đang thả neo. Phía sau nước mênh mông đó là bờ, còn trước mặt biển khơi thì chắc còn xa tắp.

Có người cho rằng đó là yên bình dù trời giông bão. Bởi thuyền đã có một bến đỗ.

Có người cho rằng thuyền chờ một chuyến rời bờ để qua bên kia sông.

Và cách nào thì tháng mười đã qua, tờ lịch phải lật ra phía sau, ẩn khuất rồi sẽ được cất giữ đâu đó.

Cái nhìn có thay đổi chăng, khi tháng mười một đang có mặt!