Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

Tháng 5 viết muộn


Viết muộn: Tờ lịch của tháng 5 thế này, có một chút ánh nắng, sao lại để thùng thư nhỉ? Nhớ lại những tháng năm trông đợi những cánh thư phương xa.
Đôi khi đời đơn giản thôi, nhưng tâm tư và cảm xúc riêng đặt bức tranh nói lên những gì mình muốn nói.

Chính vậy, bức tranh, người vẽ, người xem tranh, cả ba mỗi cái có một thế giới tâm tưởng riêng.
Bức tranh nói gì, có thể bức tranh không lời, nhưng tâm tư người vẽ và người xem thì đang nói!

Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Chỉ tại cây gậy


Có mẩu ngữ lục ngắn của ngài Vân Môn:

Sư thượng đường, đưa cây gậy trong tay lên bảo chúng: : “Phàm phu gọi nó là thật, Nhị thừa phân tích gọi nó là không, Duyên giác gọi nó là huyễn có, Bồ Tát thì đương thể tức không, Thiền gia thì thấy cây gậy gọi là cây gậy, đi chỉ đi, ngồi chỉ ngồi, không được động đến." 

Còn một câu nữa: "Gọi là cây gậy, chạm đến liền mù”

Và bây giờ chỉ vì một cây gậy để tặng mà sóng gió nổi lên, tâm ai cũng cuồn cuộn, cho rằng mình đúng, mình có lý… nên thành vô lý trước mắt người khác! Chuyện gì mà đã chạm đến liền mù mờ chẳng biết nên thế nào là phải!

Thôi thì đọc thêm: Vân Môn cầm cây gậy chỉ chúng nói: Cây gậy hóa làm rồng, nuốt hết càn khôn rồi vậy, núi sông đất liền chỗ nào được ?

Có chỗ nào được, chỉ vì chúng ta ai cũng giành chỗ được, mà gậy hóa rồng nuốt hết càn khôn rồi, rồng nuốt trời đất, còn mọi chuyện thì nuốt hết trí khôn của chính mình!


Đành giải tán vậy!

Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

Hoa đốm


Khuya, cơn mưa lớn đổ xuống, dịu đi không khí oi bức hơn mười ngày qua.
Lòng người cũng dịu lại những phiền bực, cho là được tạo nên bởi cơn nóng. Thời tiết ảnh hưởng đến tâm tính, những vui buồn chỉ qua những ngày nắng ngày mưa. 

Tâm tình chẳng lúc nào mà không chờ đợi một điều gì đó, những mong ước mọi thứ được như ý, nên tình cảm tâm tư lên xuống theo chiếc hàn thử biểu vô tình kia.

Thân không thể dễ chịu trong những ngày vừa qua, như tâm không thể hòa hoãn trong cơn giận còn ngấm ngầm trong tâm, âm ỉ đâu đó, khó mà định hướng, nhưng gương mặt lộ vẻ khó chịu kia, lời nói nặng âm hưởng những gì đang chứa chất trong tâm kia, đã nói lên mọi thứ đang khó mà chịu đựng...


Tâm như vô hình vô tướng kia, lại do một ý chí của vọng động điều khiển, chưa nhận ra được điều này, khó có sự quan sát, quán chiếu để trả nó về cái nơi mà nó xuất phát. Cái nơi mà một lần nghe các bậc thầy hỏi, “hoa đốm trong hư không tan đi về đâu”! 

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

Trăm lần là KHÔNG


Em vẫn bảo cả trăm lần là... KHÔNG,
Nhưng trong thâm sâu vẫn ngàn lần là CÓ.

1. Chuyện đơn giản, ai góp ý chúng ta, chúng ta thường bảo là cảm ơn và không buồn giận, nhưng ra về trong tâm vẫn có chút gì đọng lại, không vui, nếu không muốn nói nói là cơn buồn giận ngấm ngầm bởi tổn thương!

2. Thường cho rằng người khác hiểu lầm, chứ thật ra việc đâu đến như vậy. Nhưng nhìn kỹ, vẫn có trong tâm những lo lắng và quan tâm về những gì mà chúng ta đã nhất quyết lìa xa, rời bỏ.

3- Không chờ không đợi, không hy vọng... nhưng vẫn nghe sự chờ sự đợi sự hy vọng một lần gặp lại...

Mọi sự nếu không lắng tâm hiểu rõ những gì chính mình phủ nhận, thì sự quanh quẩn cứ mãi nặng nề trong tâm, dù rằng chúng ta luôn tự nhủ đâu có gì, chẳng có gì...

Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2014

Hoa gạo

Hoa gạo nơi Bích động
1- Nhìn đóa hoa nở trên cành, chưa từng thấy hoa này. Hỏi tên. tên quen thuộc từ lúc đi học, đến giờ mới nhìn thấy.

2- Hai người bạn trẻ đến gần, xin hỏi tên hoa này. Tôi bảo: hoa gạo.

3- Thấy chưa! Thua rồi đấy. Khao một chầu đi. Một bạn vỗ tay cười nói như thế.

Bạn kia nói với tôi, nghe tên hoa gạo nghĩ là hoa trắng, bạn ấy bảo là hoa gạo, em không tin, mới đánh cuộc bạn ấy lầm, bảo hỏi người ở đây xem. 

4- Danh từ thường đưa đến liên tưởng những gì quen thuộc. 
Cuộc sống đôi khi liên tưởng khiến đưa đến những hiểu lầm và thương đau cho nhau!