Thứ Ba, 9 tháng 2, 2016

Khi... ngoảnh mặt




Theo người người ngoảnh mặt ta sầu,
Không theo ai dễ làm gì nhau.

À một bài hát, khi đang sầu người, nghe tự hiểu, hóa ra chỉ vì theo mới khổ đây! Dần dà hiểu ra, bớt sầu!

Thời gian sau ra làm việc. Thấm thía, khi công việc ngoảnh mặt với mình, chẳng theo sự sắp đặt của mình. Dù cũng thông minh không kém ai, chỉ kém “nghiệp” mà thôi! Hóa ra, theo việc việc không thành ta sầu, không theo việc dễ làm gì ta! 

Hiểu đến vậy, bớt khổ về người về việc...
Tưởng là xong, nhưng không!

Hết người hết việc thì tới thân, từ đau nhức hằng ngày đến khám phá một khối u đâu đó trong thân. À thì ra, theo thân thân ngoảnh mặt ta sầu, không theo thân dễ làm gì ta.

Bỏ người bỏ việc thì được, nhưng bỏ thân thì cay đắng đây.

Chỉ vì mong mình khỏe hơn, tốt hơn nên tâm luôn đau một nhịp với thân! Các bậc thầy đều nhắc, chỉ đau chứ đừng khổ!

Ngẫm lại, từ nào tới giờ chạy theo từ cảnh tới người, chạy theo, chạy theo mà đau khổ.


Tết, chúc nhau hai chữ bình an, nếu không hiểu thấu đáo những diễn biến trong tâm, thì hai chữ bình an thật khó đến.