Cảnh vật đang ngắm nhìn từ
cao, chợt có áng mây đi ngang, mải nhìn áng mây bềnh bồng kia, không để ý cảnh bên dưới. Dần dà mây dầy
hơn và cảnh vật chỉ còn là biển mây trắng.
Cảnh dưới mặt đất vẫn đấy, nhưng mây đã
che.
À, cuộc sống mỗi ngày trôi
qua vẫn thế, chúng ta luôn bị những áng mây tâm tư che khuất những gì đang hiện
diện.
Biết rồi mây sẽ trôi đi, sẽ
tan đi, nhưng vì mọi thứ chỉ biết trên ý thức, nên chẳng làm gì hơn ngoài an ủi
nhau, khi thấy đương sự đã có một áng mây ai đó, đám mây suy nghĩ gì đó – giận
hờn, thương đau, hạnh phúc…
Để mây tan, chờ mây tan là
khi chưa hiểu, đã hiểu rồi, thì sao nhỉ!