Khuya, cơn mưa lớn đổ xuống, dịu đi không khí oi bức hơn mười
ngày qua.
Lòng người cũng dịu lại những phiền bực, cho là được tạo nên
bởi cơn nóng. Thời tiết ảnh hưởng đến tâm tính, những vui buồn chỉ qua những
ngày nắng ngày mưa.
Tâm tình chẳng lúc nào mà không chờ đợi một điều gì đó, những
mong ước mọi thứ được như ý, nên tình cảm tâm tư lên xuống theo chiếc hàn thử
biểu vô tình kia.
Thân không thể dễ chịu trong những ngày vừa qua, như tâm
không thể hòa hoãn trong cơn giận còn ngấm ngầm trong tâm, âm ỉ đâu đó, khó mà định
hướng, nhưng gương mặt lộ vẻ khó chịu kia, lời nói nặng âm hưởng những gì đang
chứa chất trong tâm kia, đã nói lên mọi thứ đang khó mà chịu đựng...
Tâm như vô hình vô tướng kia, lại do một ý chí của vọng động
điều khiển, chưa nhận ra được điều này, khó có sự quan sát, quán chiếu để trả
nó về cái nơi mà nó xuất phát. Cái nơi mà một lần nghe các bậc thầy hỏi, “hoa đốm
trong hư không tan đi về đâu”!